Cả tuần trôi qua, Tiến vẫn giữ thói quen ấy. Anh không tham gia bất kỳ cuộc trò chuyện nào với bạn bè, không giúp đỡ những người trong gia đình, và luôn tránh né những trách nhiệm xã hội. Một ngày nọ, Tiến nhận được một cuộc gọi từ người bạn thân. Bạn anh nói rằng mình đang gặp khó khăn và muốn nhờ Tiến giúp đỡ. Nhưng Tiến chỉ trả lời bằng một câu: "Xin lỗi, mình đang bận, không có thời gian."
Ngày hôm sau, khi Tiến gặp lại bạn mình, anh cảm thấy có chút chạnh lòng, nhưng anh nhanh chóng xua đi cảm giác đó và quay lại với trò chơi yêu thích.
Thời gian trôi qua, Tiến dần cảm thấy mình cô đơn. Những cuộc trò chuyện với bạn bè không còn hứng thú nữa, vì họ cảm thấy anh không thật sự quan tâm đến họ. Gia đình, họ hàng cũng bắt đầu cảm thấy xa lạ, lạnh nhạt vì Tiến luôn lẩn tránh mọi trách nhiệm trong nhà.
Một hôm, khi đang ngồi trong phòng một mình, Tiến đột nhiên nhận ra rằng mình không còn ai để chia sẻ niềm vui hay nỗi buồn. Những trò chơi đã không thể lấp đầy khoảng trống trong lòng anh. Tiến tự hỏi, liệu có phải vì anh đã quá tập trung vào bản thân mà quên mất rằng cuộc sống thật sự ý nghĩa khi chúng ta biết quan tâm và giúp đỡ những người xung quanh.
*Câu chuyện này cho thấy, nếu chỉ tập trung vào việc làm những điều thỏa mãn bản thân mà không quan tâm đến người khác, chúng ta có thể cảm thấy cô đơn và thiếu sự kết nối trong cuộc sống. Nhưng khi biết quan tâm và giúp đỡ người xung quanh, cuộc sống sẽ trở nên ý nghĩa hơn rất nhiều.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét